Say xỉn đút buồi ngập bướm em đồng nghiệp chảnh chó, nói không sao, chỉ nghĩ là bị bong gân chân khi leo núi. Tôi đưa dì Chu ra bến xe trở về thành phố bằng xe máy, cứ nhìn dì Chu lên xe. Dì Châu lên xe buýt, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Say xỉn đút chym ngập bướm em đồng nghiệp mỏ hỗn nhìn tôi qua cửa sổ ô tô cho đến khi chiếc xe khuất dạng khỏi tầm mắt tôi. Lúc đó tôi nghĩ đến cảnh trong phim “Trẻ hóa”, nam chính và nữ chính đến khách sạn lần cuối để đặt phòng, dù yêu nhau nhưng họ vô cùng bất lực.Tôi không ngờ mình lại mất đi dì Chu nhanh như vậy. Một ngày giữa tháng 5, khi tôi đi làm về, mẹ nói